22 thg 12, 2010

Khát vọng của nàng Violet

 
Trong khu vườn nọ, có một bông hoa Violet xinh xắn, luôn tỏa ngát hương thơm. Nàng sống hạnh phúc cùng với những người bạn láng giềng.

Một ngày nọ, ngắm nhìn chị Hoa Hồng kiêu sa với sắc đẹp rực rỡ làm sáng cả khu vườn, nàng Violet chợt thấy mình thật nhỏ bé. Nàng than thở : "So với chị Hoa Hồng may mắn kia, mình chẳng là gì cả. Giá như mình đuợc làm Hoa Hồng một lần trong đời nhỉ, một lần thôi để không phải nằm sát mặt đất thế này, mình cũng mãn nguyện lắm rồi".

Có một bà tiên tình cờ biết được sự tình bèn hỏi bông hoa bé nhỏ :

- Chuyện gì xảy ra với con vậy ?

Nàng Violet cất giọng tha thiết :

- Con biết Bà luôn nhân từ và đầy lòng yêu thương. Con cầu xin Bà hãy biến con thành Hoa Hồng !

Bà tiên chăm chú nhìn bông hoa :

- Con có bóêt mình đang đòi hỏi điều gì không ? Một ngày nào đó con sẽ hối hận đấy.

Nhưng Violet vẫn một mực nài nĩ. Động lòng trước khát khao của nàng, cuối cùng bà tiên đồng ý. Bà chạm ngón tay thần kỳ của mình vào thân Violet, và ngay lập tức Violet biến thành một cây hoa hồng xinh tươi, kiêu hãnh vươn cao với những bông hoa đỏ rực trên cành.

Một hôm, Giông Bão đi qua khu vườn, giật gãy các nhánh cây,làm bật gốc cả những cây cao to. Cả khu vườn bị vùi dập tơi tả trong gió bão, trừ những lòai hoa nhỏ bé nằm sát mặt đất như Violet.

Bão tan. Bầu trời lại trong xanh. Các nàng Violet vẫy cành hoa tím, vui đùa bên nhau.Một nàng nhìn Hoa Hồng - là Violet ngày nào - thương xót :

- Các bạn nhìn kìa, cô ấy đang phải trả giá cho mong muốn nhất thời của mình đấy !

Nàng Hoa Hồng nằm quật dưới đất, thân hình gãy nát, hoa lá tả tơi, cố gắng dùng chút hơi thở cuối cùng thều thào :

-Tôi chưa bao giờ biết sợ Giông Bão. Khi còn là một cành Violet bé nhỏ, đã có những lúc tôi cảm thấy thoãi mái và hài lòng với mình. Nhưng khi cứ mãi như vậy tôi chợt thấy mình nhỏ bé, nhàm chán và nhạt nhẽo. Tôi không muốn sống một cuộc đời mà quanh năm chỉ biết bám mình vào đất với vẻ sợ sệt, yếu đuối, và khi mùa đông đến sẽ vùi lấp dưới lớp tuyết trắng xóa. Hôm nay, tuy sắp phải từ giã các bạn nhưng tôi rất vui sướng và mãn nguyện vì đã biết thế nào là thế giới muôn màu trên cao. Tôi đã sống như một Hoa Hồng đích thực, đãn ngẫng cao nhìn ánh Mặt Trời, nghe đuợc lời thì thầm của chị gió và vui đùa với các chị Sương Mai. Tôi có thể chạm vào nếp áo của Thần Ánh Sáng bằng cánh hồng thơm ngát. Tôi sẽ chết nhưng tôi đã được đi đến tận cùng của khát vọng sống. Tôi đã thực hiện đuợc ứơc mơ của mình. Đó là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời tôi.

Nói xong, nàng từ từ khép những cánh hồng héo úa lại và trút hơi thở cuối cùng với nụ cười mãn nguyện trên môi.

<BLOG SƯU TẦM>

21 thg 12, 2010

NOEL 21-12-2010

PART1  link down

PART2  link down

PART3  link down

PART4  link down

NOEL 20-12-2010

LINK DOWN

Tình yêu là điều tuyệt vời nhất của cuộc sống!


Chỉ cần một phút bạn đã cảm thấy thích một người. Một giờ để thương một người. Một ngày để yêu một người. Nhưng bạn sẽ mất cả đời để quên một người.

Bạn đừng bao giờ yêu một người chỉ vì bề ngoài đẹp đẽ của họ, vì cái đẹp đó rất dễ bị phai tàn. Và đừng bao giờ yêu một người chỉ vì tiền tài danh vọng, tại những cái đó đều sẽ tan theo mây khói. 

Bạn hãy chọn một người mang lại được nụ cười trên đôi môi của bạn, vì chỉ nụ cười mới có đủ quyền lực xua tan màn đêm u tối trong bạn; một người mà muốn tất cả những thứ tốt nhất sẽ đến với bạn, và sẵn sàng để sự vui vẻ của bạn trên tất cả mọi thứ, trên cả sự vui vẻ của chính mình; một người mà bạn có thể cùng tâm sự, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn, sẵn sàng ôm bạn vào lòng khi cần thiết, và hoàn toàn hiểu rõ tất cả về bạn, hiểu rõ những gì bạn muốn; một người chịu bỏ hết tất cả thời gian quý báu của họ để đến với bạn và không bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì, ngoại trừ được nghe lời nói dịu dàng của bạn và làm một nơi nương tựa tốt nhất khi bạn cần đến. 

Một tình yêu thật sự không thể xây dựng từ những mâu thuẫn đổ vỡ của quá khứ mà phải bằng những gì tươi sáng ở tương lai. Bạn nên hướng thẳng nhìn về phía trước chứ đừng bao giờ ngoái lại nhìn vào dĩ vãng. Bạn sẽ không thể nào tiếp tục cuộc sống vui vẻ nếu như bạn không chịu bỏ qua những đau đớn xảy ra trong đời.

Có những lúc trong cuộc sống, khi bạn thực sự nhớ nhung một người và chỉ muốn lấy người đó ra khỏi giấc mơ và mong muốn có thể ôm lấy họ trong thực tại, đó là lúc mà bạn nên làm những gì mà trái tim bạn mách bảo.

Bạn nên nhớ lúc nào cũng phải đặt bản thân mình vào vị trí của người khác. Nếu như những gì làm tổn thương đến bạn thì bạn phải biết rằng nó cũng sẽ làm tổn thương đến người khác.
Bạn sẽ cảm thấy rất đau khi bạn thật sự thương yêu một người mà người ấy lại không yêu bạn. Nhưng điều ấy còn chưa đau bằng nếu bạn thật sự thương yêu một người nhưng lại không có can đảm để nói cho người đó biết. 

Có thể cuộc sống muốn chúng ta quen những người không phải là của mình trước, sau đó mới gặp "người bạn trăm năm" để cuối cùng mình sẽ biết quý trọng người đó hơn.

Nhưng bạn nên nhớ rằng trên đời không ai biết được người bạn trăm năm của mình sẽ như thế nào. Có thể bạn đã gặp được người đó nhưng vì sự rụt rè, nhút nhát không dám nói của bạn sẽ làm mất đi người lý tưởng ấy. Bạn sẽ không thể ngờ được nhiều khi người đó cũng có tình cảm như bạn nhưng còn đang chờ đợi bạn ngỏ lời.

Cuối cùng hãy yêu quí những gì bạn đang có và đừng nên vì những giận hờn nhỏ nhặt mà dẫn đến sự chia tay không nguyên cớ, cũng đừng vì những đau khổ khi chia tay mà mất niềm tin vào tình yêu. Tình yêu chỉ đến với những người vẫn còn niềm tin khi đã từng bị thất vọng, những người vẫn còn muốn yêu khi đã từng bị tổn thương. Hãy thương yêu và tôn trọng lẫn nhau vì tình yêu là điều tuyệt vời nhất của cuộc sống!

20 thg 12, 2010

Bài nghe av3

LINK DOWN

Tình yêu thầm lặng

Đôi khi tình yêu không phải những lời nói hoa mỹ, ngon ngọt làm say đắm lòng người, không phải những hành động cử chỉ yêu thương, chỉ là những điều hết sức bình dị, cứ âm thầm lặng lẽ, không cần ai biết, không cần ai hay...

Một cô gái yêu tha thiết một chàng trai nhưng bị gia đình phản đối kịch liệt ngay từ đầu. Cha mẹ cô cho rằng hoàn cảnh hai gia đình không phù hợp, nếu lấy nhau, cô sẽ chịu khổ suốt đời.

Vì áp lực từ phía gia đình, hai người thường xuyên cãi vã. Mặc dù rất yêu, nhưng cô gái hay hỏi người yêu “Anh yêu em như thế nào?”

Khi chàng trai không trả lời theo ý mình, cô lại tức giận. Cứ mỗi lần như thế cùng với áp lực của gia đình, cô lại trút giận vào người yêu. Nhưng anh chỉ chịu đựng trong im lặng.

Hai năm sau, chàng trai tốt nghiệp đại học và quyết định đi du học ở nước ngoài. Trước khi đi, anh cầu hôn người mình yêu thương: “Anh không khéo ăn nói. Nhưng chỉ cần em biết rằng anh rất yêu em. Nếu em chịu đến với anh, anh sẽ chăm sóc em suốt đời. Còn về phía gia đình, anh sẽ cố thuyết phục bố mẹ. Em đồng ý làm vợ anh chứ?”

Cô gái đồng ý, và rồi cha mẹ cô cũng tán thành. Trước khi chàng trai đi học, họ đã đính hôn với nhau.

Cô gái bắt đầu đi làm, và chàng trai thì tiếp tục sự nghiệp học hành của mình ở nước ngoài. Họ gửi cho nhau những lời yêu thương qua thư từ và điện thoại. Mặc dù có khó khăn, nhưng chưa bao giờ họ nghĩ đến chia li.

Một ngày nọ, trên đường đi làm, cô gái bị tai nạn ô tô. Tỉnh dậy, cô nhìn thấy cha mẹ bên cạnh giường mình nằm, xung quanh là màu trắng toát. Cô biết là cô đã bị thương rất nặng. Nhìn mẹ đang khóc, cô muốn an ủi. Nhưng rồi nhận ra rằng mình đã mất đi một thứ vô cùng quý giá - giọng nói.

Bác sĩ nói rằng chấn thương não quá mạnh làm mất khả năng nói của cô.

Sụp nhanh chóng, những ngày ở bệnh viện, cô chỉ biết có khóc mà thôi. Về nhà, tình hình cũng không có gì thay đổi. Mỗi lần nghe tiếng chuông điện thoại, tim cô nhói lên đau đớn. Cô không muốn cho người yêu biết hoàn cảnh của mình, cô không muốn mình là gánh nặng của anh. Cô viết một lá thư nói rằng cô không thể chờ đợi anh ta thêm được nữa và quyết định chia tay.

Kèm theo lá thư, cô gửi trả lại chiếc nhẫn. Chàng trai gửi hàng trăm lá thư, gọi không biết bao cuộc điện thoại, nhưng những gì cô có thể làm chỉ là khóc mà thôi.

Cha mẹ cô quyết định chuyển chỗ ở, hi vọng cô có thể quên mọi thứ và sống vui vẻ hơn.

Ở môi trường mới, cô học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Hàng ngày cô vẫn luôn tự nhủ phải quên người mình yêu. Một ngày, bạn cô tới và nói rằng chàng trai đã quay về. Cô bảo bạn đừng để cho anh biết chuyện gì đã xảy ra đối với cô. Từ đó, không có tin tức gì về anh nữa.

Một năm trôi qua, người bạn của cô lại đến mang theo một cái phong bì. Đó là thiệp cưới của người yêu cũ. Cô choáng váng, đau khổ. Mở phong bì ra, cô thấy tên mình trong đó.

Khi đang định hỏi chuyện người bạn, bỗng thấy anh đứng trước mặt. Anh dùng ngôn ngữ cử chỉ nói chuyện với cô: “Anh đã dành một năm để học ngôn ngữ cử chỉ. Vì anh muốn nói với em một điều, anh chưa bao giờ quên lời ước hẹn của hai ta. Hãy để anh là giọng nói của em. Anh yêu em.”

Anh đeo nhẫn vào tay cô. Cô mỉm cười hạnh phúc.